Thứ Ba, 25 tháng 2, 2014

Những chuyện lỳ kỳ quanh ngôi Chùa Long Cốt Tự .

Xem hình
Nằm trên đỉnh ngọn núi có địa hình rất đẹp, ngôi chùa cổ Long Cốt Tự từng là một ngôi chùa to nhất nhì xứ Kinh Bắc ngày xưa, đã tồn tại đến vài trăm năm tuổi, được Nhà nước công nhận là Di tích lịch sử văn hóa quốc gia. Ngôi chùa tuy đã bị phá hủy chỉ còn lại một số di tích nhỏ, nhưng hàng năm người dân nơi đây vẫn mở hội rất to, khách thập phương về chiêm bái rất đông.
Ngôi chùa tuy không còn bề thế như trước nhưng tại nơi đây những nét văn hóa độc đáo vẫn còn giữ được trên những dấu tích sót lại. Những nét văn hóa này minh chứng cho một ngôi chùa từng là trung tâm Phật giáo của xứ Kinh Bắc xưa. Và ngôi chùa này còn nổi tiếng với những tập tục rất đặc biệt cùng những câu chuyện kỳ bí được truyền miệng từ đời này sang đời khác.
 

Hướng cổng chùa làm trai, gái làng bị ế
 
Chùa Long Cốt Tự thuộc địa phận của làng Thượng Lâm, xã Thanh Lâm, huyện Lục Nam, Bắc Giang. Ngôi chùa ngụ trên đỉnh ngọn núi địa hình rất đẹp có tên là núi Chùa, từ đỉnh núi có thể quan sát khắp bốn phương tám hướng. Ngày xưa một vị quan tinh thông địa lý đã chọn địa thế cho ngôi chùa này, cái tên Long Cốt Tự có nghĩa là chùa nằm trên xương con rồng. Chùa có niên đại khoảng vài trăm năm. Theo gia phả của làng để lại thì trước kia ngôi chùa này rất bề thế, sư sãi rất đông đến hàng trăm tu sĩ, người dân vẫn còn lưu truyền câu ví để ca ngợi về ngôi chùa là “nhất Kinh Kỳ, nhì Thượng Lâm”, tức ngôi chùa này to thứ nhì xứ Kinh Bắc ngày xưa. Lúc còn bề thế, chùa có tới hơn một trăm gian, làm toàn bằng gỗ quý. Trong thời kỳ Pháp xâm lược thì ngôi chùa đã bị đốt phá, đổ nát nên người ta dỡ bỏ đi để xây chùa mới ở vị trí khác. Những di tích còn lại đã được xếp hạng di tích quốc gia.

Đến thăm ngôi chùa, chúng tôi may mắn được gặp cụ Nguyễn Văn Mùa    (93 tuổi) là người trông nom chùa cùng một số bậc cao niên đang dọn dẹp chuẩn bị cho cúng lễ ngày rằm. Được Cụ Mùa và những cụ già trong thôn cho biết những câu chuyện kỳ lạ ở ngôi chùa cổ này, trong đó có câu chuyện về hướng cổng chùa làm cho trai gái trong làng ế chồng ế vợ nhiều năm liền. Dân gian có câu “Mắt toét thì tại hướng đình, cả làng mắt toét chứ mình gì em”. Theo như cụ Mùa thì ngôi chùa này từng đổi hướng cổng đi tất cả ba lần vì những lý do rất “lạ đời”.

Trước kia cổng của ngôi chùa quay về hướng Bắc, nhìn thẳng xuống cánh đồng dài rộng rất đẹp. Nhưng trong nhiều năm liền trai làng không hiểu sao mắt cứ toét nhèm, con gái làng thì đẹp như tiên, nức tiếng khắp cả vùng Kinh Bắc nhưng trai  làng Thượng Lâm không lấy được vợ làng vì xấu mã, con gái toàn lấy chồng thiên hạ hết. Tình trạng trên diễn ra nhiều năm liền. Các cụ trong làng thấy vậy cho rằng tại hướng cổng chùa chưa chuẩn, bèn bàn bạc với sư cụ cho đổi cổng chùa sang hướng Đông. Khi đổi cổng chùa sang hướng Đông thì quả nhiên trai làng hết mắt toét và có phần “đẹp mã” ra, đi đâu là gái cứ mê tít. Thời đó nhiều ông có tới 3, 4 bà vợ. Nhưng ngược lại gái làng lại trở nên xấu xí khó lấy chồng, trông cô nào không đen thì thấp, hoặc là có tật, ế chỏng chơ cả đám.

Lần này cổng chùa lại được xem là nguyên nhân và các cụ quyết đinh đổi sang hướng khác. Khi đổi hướng cổng chùa, sắc đẹp của chị em có vẻ ổn hơn, nhưng khổ nỗi dân làng lại khó làm ăn, nhiều gia đình đang giàu có bỗng khuynh gia bại sản, người buôn bán thì thua lỗ, kẻ cấy cày thì mất mùa. Người ta lại nghĩ ngay đến hướng cổng chùa “không hợp” nên mới xảy ra như vậy.

Thế là cổng chùa lại được đổi một lần nữa sang hướng Nam. Hồi cụ Mùa còn bé được chứng kiến lần đổi cổng chùa cuối cùng đó. Lần đổi này xem ra “hiệu quả” nhất, trai gái đều bình thường như nhau, dân làng làm ăn yên ổn và cổng chùa cũng được giữ nguyên từ đó đến giờ.

Ngôi chùa không bao giờ bị mất trộm
 
Ngôi chùa còn nổi tiếng là linh thiêng, được người dân nơi đây thờ cúng rất chu đáo. Cụ Mùa là người gắn bó với ngôi chùa từ nhỏ nên cụ cho biết có rất nhiều câu chuyện ly kỳ xảy ra với những người trót “đụng chạm” vào vùng đất của ngôi chùa, những câu chuyện khó tin nhưng mà có thật tại ngôi chùa cổ này. Ở ngôi chùa này có một điều đặc biệt là không bao giờ mất đi một thanh củi hay một thứ gì. Từ củi đóm đến tiền giọt dầu công đức, ngay cả đến những đồ thờ cúng có giá trị dù không có ai trông nom thì cũng không sợ mất trộm bao giờ. Vì cứ có ai trót lấy những gì thuộc về ngôi chùa đều phải trả lại y nguyên chỗ cũ.

Trước kia trong chùa có những viên gạch cổ vuông vức và những phiến đá khá nhẵn nhụi, nhiều người thấy vậy bèn đem về để dùng. Nhưng cứ ai lấy về cũng đều gặp phải những chuyện lạ, người đau tay, người thì lăn ra ốm, thuốc thang thế nào cũng không khỏi. Rồi khi ngủ hễ cứ nhắm mắt là thấy một vị sư chống gậy gõ mõ đến nói: “của nhà chùa sao các con lại đem về dùng, nhà chùa lấy đâu ra đồ dùng”. Cả mấy người lấy gạch đá về đều gặp chung một giấc mộng như vậy, ai cũng sợ hãi bê vội gạch đá lên trả lại nhà chùa thì lập tức hết đau ốm, khi nằm ngủ cũng không còn gặp giấc mộng như vậy nữa.

Ở làng có cô Nguyễn Thị Thực, thỉnh thoảng lên núi kiếm củi vào chùa thấy một hòn đá xanh nhẵn nhụi rất đẹp. Cô nghĩ nhà mình đang cần có một phiến đá để kê cái bể nước, liền đem về để dùng. Nhưng kể từ ngày mang đá về cứ đau ốm liên miên, khám thế nào cũng không ra bệnh. “Có bệnh thì vái tứ phương”, cô đi xem bói thì thầy bói bảo cô lấy của nhà chùa nên mới bị như vậy, chỉ cần đem trả lại thì không sao hết. Nhớ ra hòn đá mà mình mang về nhà cô vội đem trả lại, sự ốm đau cũng hết.

Rồi có mấy người dân có lần rủ nhau lên chùa chặt cây lấy củi về đun, làm cán cuốc. Nhưng củi chưa kịp khô, cây chưa kịp làm cán cuốc thì ai cũng bỗng dưng bị đau bụng, mê sảng giống y hệt như nhau. Những cụ già biết chuyện bèn khuyên nên trả lại chùa củi đóm thì cả mấy người lập tức khỏi ốm đau, trở lại bình thường. Cụ Mùa nói rằng: “Mấy người trót phạm vào đất linh thiêng của chùa đều là người dân xung quanh đây cả, họ vẫn còn sống nên hỏi ai cũng biết những chuyện đó”.

Lên chùa nói bậy là “đau mồm”
 
Ngôi chùa có một tập tục là khi lên chùa thì tuyệt đối không ai được nói bậy bạ một từ nào. Theo các bậc cao niên ở địa phương thì tập tục này đã có từ rất lâu, ngay từ thời các cụ đầu còn để chỏm đã được ông bà cha mẹ dặn dò là “lên chùa không được nói bậy bạ nếu không thần thánh sẽ quở phạt”. Và cũng có câu chuyện linh ứng xoay quanh tập tục này mà đến nay chưa có lời giải thích.

Tục lệ này này bắt nguồn từ việc sư trụ trì ra lệnh cấm không ai được nói những câu bậy bạ trong chùa, nếu nói bậy sẽ bị phạt. Vì thế mà từ sư sãi đến người dân đến chùa không ai dám nói những câu tục tĩu. Tục lệ này cũng chẳng ai để ý đến nữa từ khi ngôi chùa không còn. Nhưng có một điều lạ là cho đến nay hễ cứ ai nói bậy là mồm miệng lại “có vấn đề”.

Cách đây nhiều năm về trước khi các cụ muốn tu bổ lại ngôi chùa, mọi người cùng góp sức vào làm, có mấy người đàn ông trong số đó có ông Nguyễn Văn Lộc nhà trong thôn văng tục trêu đùa nhau, còn nói rằng “chuyện hoang đường, có thần thánh nào quở phạt nói bậy bao giờ”, nhưng đến tối về nhà mồm không hiểu sao cứ sưng lên. Mua thuốc uống kiểu gì cũng không khỏi, đêm nằm ngủ cứ mơ thấy một người mặc quần áo chùa vả vào mồm vì cái tội ăn nói bậy bạ. Mấy ông sợ quá liền sắm mâm hoa quả mang lên chùa tạ lỗi thì lập tức mồm khỏi sưng và ăn uống bình thường. Cũng từ đó mà người dân nơi đây không ai bảo ai nhưng khi lên chùa thì từ già đến trẻ con đều không ai dám nói bậy bạ dù chỉ một câu.

Hàng năm ngày 19 tháng Giêng là ngày hội của chùa, với sự nổi tiếng và linh thiêng của mình, ngôi chùa vẫn thu hút khá nhiều khách thập phương từ mọi miền về dự lễ hội. Tuyệt nhiên không ai dám nói bậy bạ một câu nào.

Những câu chuyện nghe có vẻ khó tin những người dân ở quanh ngôi chùa này từ già tới trẻ đều thuộc những câu chuyện đó như lòng bàn tay. Không những thế ngôi chùa còn những chuyện ly kỳ xung quanh những tòa tháp cổ còn tồn tại đến ngày nay.

Bí ẩn những vụ đào bới ngôi chùa và con rắn lạ "canh" ba tòa tháp cổ

 Chùa Long Cốt Tự theo những người dân xung quanh cho biết thì đã từng bị những kẻ đào trộm đến viếng thăm nhiều lần. Thế nhưng có điều lạ là những lần đào trộm bí ẩn đó đều bị bỏ dở lúc nửa đêm và sự biến mất một đi không trở lại của những kẻ đào trộm ngôi chùa. Lý do vì sao thì đến bây giờ vẫn chưa có lời giải thích.


Những vụ đào bới bí ẩn
 
Chùa Long Cốt Tự qua thời gian đã dần bị xuống cấp, cộng với sự phá hủy của giặc Pháp nên đã bị dỡ bỏ để xây dựng ngôi chùa ở khu đất khác. Được biết khi dỡ bỏ, gỗ của chùa còn lại vẫn đủ xây hàng chục gian chùa mới vẫn không hết, người ta còn dùng làm củi đốt lò vôi đủ trong một tháng. Chính vì sự bề thế của nó nên tại khu đất cũ dựng chùa thường xuyên bị những kẻ lạ mặt viếng thăm, đào bới một cách rất bí ẩn. Người ta chỉ phát hiện ra khi thấy những bãi đất đào dở dang, còn những kẻ đào mộ thì đã bỏ đi. Theo những người dân nơi đây thì rất có thể những kẻ đào trộm hy vọng tìm kiếm cổ vật và của cải của ngôi chùa còn sót lại.
Theo như cụ Mùa người trông nom ngôi chùa thì ngôi chùa bị đào xới tất cả ba lần. Lần thứ nhất vào những năm thập kỷ 80, có ba người đàn ông đến đây hỏi vị trí gốc cây thông già của ngôi chùa cổ rồi đánh dấu vị trí đó. Đêm đến họ đào một cái hố ở vị trí đã đánh dấu, nhưng sáng ra chẳng ai thấy họ đâu nữa, chỉ thấy một cái hố sâu chừng một mét và tàn thuốc bỏ lại. Người dân xung quanh đó thì còn cho biết nửa đêm có nghe thấy tiếng la hét kinh hoàng trên núi vọng xuống.

Cuộc viếng thăm thứ hai cách lần thứ nhất vài năm, họ cũng đào bới rồi vội vã bỏ đi trong đêm vứt nguyên cả đồ đạc lại, chẳng ai rõ họ bỏ đi lúc nào, chỉ biết là khoảng nửa đêm. Lần thứ ba, họ đào bới gần tòa tháp cổ, nhưng nửa đêm bỗng dưng trên núi có tiếng hét ghê người, và tất cả mấy người trong đoàn đào bới vứt cả đồ đạc, quần áo chạy thẳng xuống núi. Khi người dân dưới chân núi nhìn thấy và kể lại có khoảng bốn, năm người lạ, mặt cắt không còn giọt máu vô cùng hoảng sợ nửa đêm chạy xuống núi tay không và bỏ đi vội vã. Sáng hôm sau khi những người dân lên núi xem xét thì thấy cuốc xẻng, ba lô quần áo thức ăn còn vứt chỏng chơ. Những người dân phán đoán rằng họ đã gặp phải “thần rắn” trú ngụ ở cái tháp này nhiều năm rồi nên mới sợ hãi, đang đêm la hét bỏ xuống núi đi không kịp thu dọn cả đồ đạc quần áo.

Con rắn kỳ lạ trú ngụ giữ ba tòa tháp cổ
 
Nhưng kỳ lạ nhất có lẽ là câu chuyện xảy ra tại ba tòa tháp cổ của ngôi chùa. Trong tháp có một con rắn sinh sống. Đó là có một con rắn rất to, đã bị những người bắt rắn bắt rất nhiều lần, nhưng lần nào con rắn cũng tự quay về dù bị bán đi rất xa hay được chính những người bắt rắt đem trả lại chùa vì họ gặp những quả báo khi đem rắn về nhà hoặc bán rắn.

Những di tích còn lại của ngôi chùa cổ thì ba tòa tháp cổ là còn nguyên vẹn nhất, theo ước tính của các cụ tuổi thọ khoảng vài trăm năm. Kiến trúc ba tòa tháp gần giống như kiến trúc tháp Chàm của người Chămpa. Có hai tòa sát nhau cao khoảng hơn 5m, còn một tòa thấp khoảng 3m, theo ghi chép để lại thì đây là ba ngôi mộ để tro cốt của ba vị sư trụ trì. Tháp được xây bằng gạch nung vuông, rỗng ở bên trong, trước mỗi tòa tháp đều có một ô vuông có thể vào bên trong tháp được. Trước kia những vị sư nào sống hơn một trăm tuổi thì khi mất đều được xây tháp để thờ cúng.

Con rắn luôn  trú ngụ ở tháp chính giữa, nó ít xuất hiện nhưng cũng có những người nhìn thấy hoặc bắt gặp xác lột của nó ngay mấy tòa tháp này. Theo lời kể của cụ Nguyễn Thị Việt, nhà ngay chân núi, cụ đã từng nhìn thấy con rắn có màu xanh nhìn giống như rắn hổ mang, trông to như cái đòn gánh lúa. Thời buổi rắn là một món hàng đắt giá trên bàn nhậu của các đại gia, lại là rắn to nên con rắn không thoát khỏi sự săn lùng của những thợ bắt rắn ở đây. Anh Nguyễn Văn Nam, hơn 40 tuổi là người thợ bắt rắn gần đó thấy bảo có con rắn to xuất hiện trên núi thì không thể bỏ qua. Vốn là người chẳng tin thần thánh nên anh liền lên núi bắt con rắn đem về. Là người thông thạo địa hình nên không khó anh Nam đã bắt được con rắn trong tòa tháp cổ đem về nhốt trong cái lồng kín.

Nhưng chưa kịp đem đi bán thì có chuyện lạ xảy ra đối với anh Nam. Đang khỏe mạnh anh Nam bỗng tự dưng sốt đùng đùng, gia đình đưa anh sang trạm xá tiếp nước, tiêm thuốc cũng không ăn thua gì, miệng thì mê sảng luôn đòi thả “ngài” ra, chẳng ai biết “ngài” anh đang nói là ngài gì, cho rằng anh sốt quá nên nói nhảm. Đến hôm sau, đang nằm li bì trên giường anh bỗng bật dậy chạy như bay về nhà bê chiếc lồng sắt nhốt con rắn hôm trước vừa bắt trèo một mạch lên núi thả con rắn tại chính nơi anh bắt nó rồi anh ngất lịm ở đó. Cả nhà hoảng sợ đưa về thì thấy anh tỉnh táo, không còn mê man chỉ còn sốt, về nhà nghỉ ngơi mấy hôm thì khỏi hẳn. Cũng từ đó anh Nam không hiểu vì sợ hay làm sao mà bỏ nghề bắt rắn luôn.

Con rắn được thả, có người thợ rắn tên Thái ở thôn bên cho rằng anh Nam đã vứt bỏ một đống tiền, đã bắt được món hời mà lại thả ra, nếu bán thì ít nhất cũng được vài triệu. Nghĩ vậy, anh Thái nhanh chân tìm đến mấy tòa tháp cổ để tìm lại “món hời” vừa được thả. Lần này anh Thái cũng không khó để săn được con rắn, vừa bắt được anh mang bán luôn cho vựa thu mua rắn ở thị trấn Bảo Sơn gần đó.

Nhưng chỉ vừa về nhà mấy tiếng sau anh bỗng dưng lên cơn sốt, mê man, trong cơn mê sảng anh Thái luôn mồm lảm nhảm câu “phải trả lại chùa, trả lại chùa…”. Vợ anh nghe người ta nói là anh đã phạm phải thần thánh khi dám bắt con rắn thần trên núi ở làng bên đem bán, chị bèn tất tưởi lên vựa thu mua rắn để chuộc lại con rắn, rất may là con rắn chưa bị đem đi. Cũng có sự lạ là người chủ vựa rắn bình thường cứ thu mua rắn hai ngày là lại đi một chuyến Lạng Sơn để giao cho thương lái Trung Quốc, nhưng kể từ hôm mua con rắn này thì chưa đi được chuyến nào mặc dù đã sáu ngày trôi qua, rắn thu gom đã khá nhiều mà không hiểu vì sao người chủ lại vẫn chưa đi giao hàng, mà cứ nấn ná ở lại như chờ đợi điều gì.

Khi vợ anh Thái ngỏ ý muốn chuộc lại con rắn thì lập tức đồng ý trả lại mà cũng không lấy tiền trả lại của anh chị. Chị lập tức mang con rắn lên núi thả kèm theo lễ vật, khi về tới nhà thì bệnh tình anh Thái cũng dần dần thuyên giảm, sau vài hôm thì khỏi hẳn. Sau lần đó, anh Thái cũng xếp đồ nghề cất đi, không bao giờ dám đi săn rắn nữa.

Ly kỳ cụ rắn hàng trăm  tuổi
 
Kể từ mấy lần con rắn bị bắt và được thả đi thả lại thì không còn thợ rắn nào dám bén mảng lên chùa đào bới để săn rắn nữa. Cũng từ đấy mà con rắn bỗng dưng được người dân coi như  “rắn thần”, nổi tiếng khắp vùng. Câu chuyện có vẻ ly kỳ, nhân tiện có mấy cụ cao niên trong làng tìm ông Mùa để đánh cờ chúng tôi có dịp tìm hiểu thêm. Theo các cụ trong làng thì đó là câu chuyện liên quan đến chốn linh thiêng nên các cụ không dám nói sai nửa câu. Và cũng từng có nhiều người nhìn thấy kể lại hồi nhỏ hay chăn trâu gần chùa, có lên đó chơi và đã từng vài lần nhìn thấy con rắn, đặc biệt con rắn rất hiền, nhìn thấy người là nó chui vào trong tòa tháp chính giữa. Còn cái xác lột của nó thì người ta bắt gặp nhiều lần.

Cũng theo các bậc cao niên, con rắn không phải là mới có, ngay từ thời  các bậc phụ huynh của các cụ trước kia đã từng chứng kiến sự tồn tại của con rắn, lúc ngôi chùa còn tráng lệ thì con rắn đã sống ngay tại tháp chính giữa, sư trụ trì chùa ngày đó cho là điềm lành và nói rằng:“Con rắn này sẽ canh giữ mấy tòa tháp này, chuột bọ sẽ không đục khoét được mấy tòa tháp”, nên không cho ai được đến chọc phá hay bắt rắn. Theo các cụ cao niên thì  tính ra con rắn cũng già hơn 200 năm tuổi. Cũng nhờ “oai” cụ rắn mà không ai dám động đến mấy tòa tháp này. Khi ngôi chùa bị phá nhưng ba tòa tháp không hề bị xâm phạm nên còn nguyên vẹn. Người ta cho là con rắn chính là hiện thân của ba vị sư trụ trì hơn trăm tuổi trong ba tòa tháp. Và người dân nơi đây cũng tin rằng con rắn chính là nguyên nhân mà mấy lần những kẻ đào bới ghé thăm nhưng đều phải bỏ chạy mất mật như vậy.

Chỉ là những câu chuyện đồn thổi
 
Tìm đến anh Nguyễn Văn Nam, người đã từng cả gan bắt con rắn trong tòa tháp để nghe anh kể về chuyện bắt con “rắn thần” trên núi. Rất may anh Nam ở nhà, anh nói: “Con rắn trông rất bình thường, thuộc loại rắn hổ Chúa nhưng màu của nó xanh sậm chắc do lâu năm, tôi chưa cân nhưng ước tính con rắn phải nặng đến chục cân chứ chẳng ít, hồi bắt nó tôi phải dùng chiếc lồng sắt nhốt chó để nhốt con rắn”. Khi bắt xong do bị ốm, anh Nam sợ phạm vào chùa nên đã đích thân thả con rắn chứ không phải là từ trạm xá chạy về rồi ngất trên đó. Rồi anh cười bảo: “Ngày đó không biết lên cả gan dám bắt, chứ bây giờ cho tiền cũng không dám bén mảng đến đó nữa”. Gần đây không thấy con rắn xuất hiện, nhưng các cụ và anh Nam cũng không có ai dám can đảm chui vào trong tháp để xem con rắn còn tồn tại hay không nữa.

Để xác minh câu thực hư những câu chuyện có phần kỳ bí của ngôi chùa chúng tôi đã tìm gặp ông Nguyễn Văn Hiệp, phó trưởng thôn làng Thượng Lâm. Ông Hiệp cho biết sự thực về những câu chuyện trên, ông nói: “Sự việc thì quả là đúng như vậy nhưng có những cách giải thích khác nhau vì có người tin và có người không tin vào chuyện tâm linh”. Về việc đổi hướng thì chuyện đó xưa lắm rồi nên ông chỉ được các cụ truyền lại như vậy. Còn những chuyện về những người xâm phạm ngôi chùa bị quả báo thì ông cho rằng: “Đúng là những người đó có bị ốm đau, xong đó chỉ là những sự trùng hợp ngẫu nhiên nên dân làng tin rằng do liên quan đến việc lấy của chùa nên mới bị ốm như vậy”. Khi lên chùa không được nói bậy theo ông Hiệp thì là một tập tục không riêng chùa nào, mà của chung các chùa. Riêng ở ngôi chùa cổ này thì tập tục được người dân thực hiện nghiêm lắm, dù là người ở làng hay khách thập phương đều biết đến tập tục này của chùa nên tránh tuyệt đối không bao giờ buông lời khiếm nhã.

Còn về chuyện rắn thần sống trong tháp thì theo ông Hiệp là có thực, ông chưa nhìn thấy tận mắt nhưng đã bắt gặp xác lột của nó rất to cạnh mấy tòa tháp cổ. Còn chuyện những kẻ đào bới trộm bỏ chạy trong đêm vì con rắn thì thực hư chưa rõ thế nào, có thể khi đào có người dân phát hiện nên chúng sợ bỏ chạy và người ta dọa như vậy để cho những kẻ khác không nhòm ngó. Khi xảy ra vụ đào bới trộm cách đây nhiều năm, chính quyền đã cắt cử người trông nom cẩn thận nhưng sau đó vẫn xảy ra thêm hai lần nữa. Như vậy theo ông Hiệp thì câu chuyện có thể chỉ là những sự việc đồn thổi mà thành. Nhưng những câu chuyện đó đã làm tăng thêm sự huyền bí của ngôi chùa to nhất xứ Kinh Bắc ngày xưa.


 

NGUỒN ĐỌC THÊM:http://phatgiaovnn.com/upload1/modules.php?name=News&op=viewst&sid=10541#ixzz2uJgikbYM

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét