“Về Phan Thiết cứ hỏi chỗ bán bánh xèo là người ta chỉ ngay, có hẳn một con đường Tuyên Quang chuyên về bánh xèo…”
Đi khoảng 200 cây số từ Sài Gòn, bạn sẽ tới với một thành phố nhỏ nằm kề bên biển. Không đẹp kiêu sa đài các như Nha Trang, không ồn ã đông đúc như Vũng Tàu, Phan Thiết đem đến cho bạn trải nghiệm rất khác về khái niệm phố,về sự yên bình, thanh thản. Tới nơi nào đó thì điều đầu tiên là cảnh sắc, điều thứ hai là ẩm thực, và hương thơm từ những chiếc bánh xèo vàng ươm đã níu chân kẻ viết bài này.
Tới nơi vào một ngày trời chẳng mấy trong xanh, mưa nhẹ. Tưởng như trời phụ lòng người, đã đi xa lại còn hụt hẫng vì thời tiết, nhưng may thay những ngày trời mưa như thế này mới là lúc tuyệt vời nhất để ngồi lại bên một lò bánh xèo nóng, giữa con đường tí tách tiếng mưa rơi. Bánh xèo thì nhiều vùng có chẳng riêng gì Phan Thiết, thường làm từ bột gạo, nguyên thủy vốn là một màu trắng sữa,tùy nơi mà người bán sẽ pha thêm nghệ hay cà ri vào để bánh có màu vàng bắt mắt. Tuy nhiên bánh xèo Phan Thiết vài nơi người bán sẽ đặc biệt cho thêm đậu xanh vào trong bột, nhìn qua thì thấy lạ, đậu xanh vào như thế phỏng có tác dụng gì ? Bạn tôi ơi, cứ thử đi, chính đậu xanh mới tạo thành một điểm nhấn đặc sắc cho món ăn, công dụng của nó chính xác là khiến món bánh cực giòn ngon, và thơm hơn hẳn. Nhân bánh thì mang nét đặc trưng vốn có của vùng biển, có tôm, mực, thịt,hành, giá vài nơi thêm cả trứng chiên sắt sợi. Tôm, mực ở đây phải là loại tươi ngon được những người bán mua về từ chợ đầu mối, ăn rồi sẽ thấy sự khác biệt, vì tôm mực vẫn giữ được cái ngọt ngào đặc trưng, vẫn dai mình nhờ là hàng tươi sống. Khi bỏ lên trên khuôn, nghe tiếng xèo xèo là đã thấy vui tai, nhưng bạn hãy hít thật sâu cái hương khói bay ra từ những khuôn đất, thơm lắm. Cái mùi thơm mà khiến cho dạ dày nó reo lên, nó nôn nao, cồn cào tự hỏi sao mà bánh lâu chín quá. Ăn bánh xèo là phải ăn nóng,ngồi cạnh cô hàng mà xì xụp húp. Bánh xèo Phan Thiết khác lắm so với bánh xèo miền nam,bánh nhỏ hơn nhìn không ngán vì to như cái chảo, mỗi người ăn chừng năm cái là no. Nước chấm cũng khác, phải là loại nước mắm đỏ, làm từ tỏi ớt, được người bán pha theo công thức riêng chẳng nơi nào giống nhau, thêm chút đậu phộng đập dập bỏ vào, thế mà lại ngon, lại thơm, lại khiến cho ta cứ nhớ mãi.
Về Phan Thiết, tìm hàng bán bánh xèo không khó, có hẳn một con đường Tuyên Quang chuyên về bánh xèo. Tuy nhiên, người viết bài thấy ấn tượng với món bánh được bán ở hàng gần chùa Phật học, hoặc gần chùa Ông, thường mở lúc chiều tối, giá cả bình dân tầm 4 – 5 nghìn đồng một cái bánh đầy đủ nhân, không khí quán cũng vô cùng thân thiện.
Về lại Sài Gòn, về với những bon chen đời thường, thực khách bỗng một ngày mưa tầm tã chợt nhớ thương bánh xèo vùng biển tha thiết. Chẳng cần biết nó xuất xứ từ đâu , có họ hàng gì với bánh crepe của Pháp, chỉ cần biết con người khéo léo của vùng biển này phù phép cho bánh xèo mất hẳn hương bơ sữa mà đậm vị miền biển dân dã thân thương.
Chấn Kiên
*Ảnh có tham khảo từ Google
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét