Thứ Ba, 8 tháng 5, 2018

Bánh lọt lá dứa “ăn vặt” ngày nắng nóng

Trưa tháng Tư, trời nắng gay gắt, bất chợt nghe tiếng rao: “Ai bánh lọt lá dứa miền Tây hôn?” Tiếng rao làm cho người xa xứ bâng khuâng nỗi nhớ quê nhà. Ngày xưa, ở dưới quê, nội tôi đi bán bánh lọt lá dứa ở ngôi chợ nhỏ làng tôi. Tuổi thơ của tôi gắn với chén bánh lọt của nội cùng tiếng rao gần gũi, thân thương.


Chén bánh lọt lá dứa
Thời còn trẻ, nội tôi nổi tiếng khéo tay. Bất cứ thức quà gì dưới đôi bàn tay cần mẫn, tỉ mỉ của nội đều tạo thành món ngon đặc trưng riêng biệt. Thương các cháu thiếu thốn, nội thường tự tay làm các loại bánh cho chúng tôi ăn. Nhà nội tôi có chiếc cối xay bột bằng đá, nội thường ngồi đó xay bột rồi chế biến các loại bánh. Khi có nhiều thời gian, nội làm bánh mặn, bánh cống; lúc bận bịu, nội nhanh tay làm bánh canh, bánh lọt kiểu dân dã miền Tây.

Lá dứa là nguyên liệu cho nhiều món bánh
Nội tôi có “độc chiêu” làm bánh lọt lá dứa tài tình. Những buổi trưa hè oi ả, ngồi thưởng thức chén bánh lọt nước cốt dừa lá dứa lành lạnh, thơm ngon mà hấp dẫn biết bao. Biết tôi thích món bánh này, thỉnh thoảng nội tôi xay bột rồi làm bánh để “thưởng” cho tôi. Ôi! Nhớ lắm cái hương vị lá dứa thơm tho cùng nụ cười hiền lành, thân thương của nội.

Từng con bánh đều đặn, mịn màng
Món bánh lọt quê do nội tôi chế biến không tốn tiền mà cũng không mất nhiều thời gian, công sức. Ở cái sàn nước sau nhà, nội tôi trồng rất nhiều lá dứa (ngoài Bắc gọi là lá nếp), dù không phân, không thuốc, vậy mà đám dứa vẫn xanh um, tươi tốt quanh năm. Sau khi xay bột xong, nội hái nắm lá dứa vò nhuyễn lấy nước rồi tiến hành nhào bột. Đến khi nào hỗn hợp bột gạo hòa đều đặn với lá dứa có màu xanh thẫm thì đổ nước sôi vào nhào tiếp. Nội bắc cái nồi nước sôi, đổ bột vào nấu chín, bột mềm dẻo, mịn màng trông đến phát mê.

Bánh lọt hòa với nước cốt dừa trở thành món bánh thơm ngon
Chuẩn bị xong phần bột bánh, nội lấy cái rổ nhựa, bỏ từng nắm bột vào rổ rồi chà để cho từng con bánh rớt xuống phía dưới cái thau nội đã hứng sẵn. Chỉ tầm vài phút thì công đoạn làm con bánh đã hoàn thành. Kế đến, nội bảo tôi nạo cho nội trái dừa để làm nước cốt. Nội nấu nước cốt dừa cùng với nước đường, khoấy đều hỗn hợp ấy thành một loại nước để chan vào bánh lọt. Tôi bắt đầu dọn chén để chuẩn bị đãi cả nhà món bánh lọt lá dứa đặc trưng của nội.
Hồi đó, nhà nghèo lắm, đâu có tủ lạnh như bây giờ. Nếu muốn ăn lạnh thì phải đi qua cầu khỉ sang nhà bác Hai xin ít nước đá về đập nhuyễn cho vào trong ly bánh lọt. Nội tôi thích ăn bánh lọt nóng, không đá vì ăn như thế sẽ cảm nhận hết mùi thơm của lá dứa cộng với vị béo của nước cốt dừa. Người ta thường ăn bánh lọt bằng ly còn trong kí ức tuổi thơ tôi, bánh lọt chỉ ăn bằng chén. Dùng muỗng múc từng con bánh đưa vào miệng rồi nhấm nháp cho bánh hòa vào vị giác, tiếng cười nói vang vang. Nhìn tôi ăn ngon, nội nhoẻn miệng cười tỏ ý hài lòng.
Nhớ những năm mất mùa vì mưa bão, nội tôi nấu bánh lọt mang ra chợ bán để phụ cha mẹ nuôi tôi đi học. Tiếng rao: “Ai bánh lọt hôn?” của nội hòa vào dòng người nhộn nhịp trong ngôi chợ nhỏ sớm mai. Rồi có những hôm bán ế, nội mang bánh lọt về, các thành viên trong gia đình phải ăn bánh thay cơm. Thương dáng nội ngồi nơi góc chợ mời gọi từng người mua bánh lọt lá dứa thơm ngon. Tôi lớn lên nhờ đôi vai tảo tần cùng tình yêu thương thiết tha trìu mến của nội tôi, thật ấm áp, nghĩa tình.
Nội tôi giờ đã khuất, chén bánh lọt lá dứa năm xưa do chính tay nội nấu chỉ còn lại trong tiềm thức mà thôi. Một lần giữa tháng Tư, đang trên phố, bất chợt tôi nghe tiếng rao bánh lọt miền Tây của người phụ nữ mặc áo bà ba mà nhớ nội vô ngần. Cả đời nội sống vì con cháu mà không nghĩ đến bản thân. Tôi mua ly bánh lọt ngồi ở góc đường, nhìn vào hướng xa xăm. Tự dưng trong lòng tôi bỗng trào dâng một nỗi niềm khó tả. Có lẽ, dòng đời sẽ cuốn trôi đi mọi thứ nhưng chỉ có tình cảm là vẫn còn ở lại, trường tồn mãi mãi dù trải qua bao muôn trùng thăm thẳm của thời gian.

Hoàng Lê

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét