Không ngoa khi gọi Hội An là xứ ăn hàng. Thành phố chỉ nhỏ như một bàn cờ, đi một vòng lại về chốn cũ, thế mà để thưởng thức hết những món ăn lề đường ở đây, du khách phải lưu lại một tuần đến mười ngày.
Có món tên gọi nghe lạ và chỉ riêng có ở
Hội An như cao lầu, còn hầu hết đều quen như bánh mì, bánh bèo, bún thịt
nướng, bún bò, phở, cơm gà, bánh đập, chè bắp, chè đậu ván… nhưng phải
thử ăn, ta mới à lên rằng tưởng quen mà lại lạ.
Mấy trăm năm hàng rong
Những gánh hàng rong ở Hội An có từ sáng, trưa đến chiều tối. Và mỗi giấc có những loại hàng ăn khác nhau.
|
Phố
thị ra đời cùng cuộc mở cõi của các chúa Nguyễn Đàng Trong. Thương cảng
Hội An sầm uất một thời từng là nơi giao lưu của nhiều nền văn hoá cả
Đông lẫn Tây. Trải thêm nhiều thăng trầm của lịch sử, phố tuy phồn hoa
chẳng sánh nổi chốn kinh kỳ, thanh lịch chẳng bì kịp đất Thăng Long
nhưng từ thẳm sâu lòng phố đã thành hình dấu ấn riêng, mà rất nhiều ngấn
tích còn giữ lưu nơi những món ăn và cả cách ăn của người phố Hội.
Dấu
ấn riêng đó là sự thẩm thấu nhuần nhị của văn hoá Việt và Hoa, đâu đó
còn thấp thoáng cả bóng hình Phù Tang và Pháp. Dấu ấn riêng đó là sự gặp
gỡ nơi khúc ruột miền Trung văn hoá của những người mở cõi và cả những
cuộc thiên di cùng với biến thiên thời cuộc.
Người
Hội An thích ăn hàng. Đặc tính đó luân lưu nhiều thế hệ và đã trở thành
văn hoá. Văn hoá ăn hàng này có lẽ cắm rễ sâu xa với nền kinh tế tiểu
thương hình thành từ thời cảng thị. Tiểu thương có nhu cầu ăn nửa buổi,
ăn chơi nên cũng lắm món ăn chơi ra đời và truyền lưu ở xứ này. Mấy trăm
năm đã qua, nhịp sống Hội An ngày nay vẫn hãy còn nhàn nhã để giữ lưu
những tiếng rao nhẩn nha qua từng con đường nhỏ, và người Hội An vẫn
chưa bị “thế giới phẳng” cuốn trôi nên họ vẫn chờ những gánh hàng ngày
ngày diễu qua phố để thấy đời thật giản đơn.
Người
Hội An thường điểm tâm bằng tô phở Liến nằm ngay trung tâm phố cổ. Phở
Liến có lịch sử hơn nửa thế kỷ, là quán phở lâu đời nhất. Phở Hội An
không giống phở Bắc, chẳng giống phở Sài Gòn. Bánh phở không mềm mà dai
dai, sừn sực hình như người Hội An không thích cái gì mềm mại quá (cả
cao lầu cũng chẳng mềm)! Người làm bánh phở tráng bánh rồi đem phơi,
nhưng không được khô quá để khi dùng chỉ cần trụng qua nước sôi.
Nước
phở ngoài vị ngọt của xương như những nơi khác còn cộng thêm vị bùi
bùi, thơm thơm của đậu phộng sa tế giã nhuyễn. Ngoài rau quế ăn kèm, phở
Hội An còn có cả dưa chua làm từ đu đủ xắt lát mỏng ngâm giấm. Ăn một
tô phở Hội An, ta gặp một món ăn ngỡ như quen mà lại lạ. Tôi đã từng băn
khoăn liệu món ăn này có phải là sự gặp gỡ giữa ẩm thực Việt và Hoa? Sự
lưu trú lâu đời của cư dân người Hoa khiến cho món ăn vốn thuần chất
Việt phải uyển chuyển đổi thay để dung chứa cả thói ăn của những người
dân mới?
Món ăn chơi theo giờ giấc
Tầm
9, 10 giờ ở Hội An, các cô bán chè lại quảy gánh rồi tìm tới một vỉa hè
có bóng cây, vừa ngả nón lá quạt mát, vừa rao lanh lảnh “Chè đậu ván
nước đá”. Phố có nhiều chè, nhưng có lẽ đặc trưng nhất là chè đậu ván,
món vừa ăn chơi vừa giải khát trong những bữa xế trưa đổ lửa miền Trung.
Nước chè trong veo, thêm vài miếng lường phảnh đen bóng, cùng với vài
giọt quất chua đủ sức xua tan cơn mệt mỏi giữa trưa hè. Ăn chè đậu ván
mà không có quất là mất đi phân nửa vị ngon, cái kiểu ăn này, hình như
tôi chưa từng gặp ở nơi khác.
Xế chiều,
khoảng 3, 4 giờ, những gánh hàng từ ngoại ô lũ lượt đổ về phố xoá đi sự
uể oải của buổi chiều. Món buổi chiều thường là món ăn chơi, ăn cho vui
chứ không cốt no để còn ăn cơm chiều nữa. Bánh bột lọc, bánh ướt thịt
nướng, bột báng, bánh bèo… những thức quà rẻ tiền của dân nghèo vùng
ngoại ô thân thuộc với dân phố đã nhiều đời.
Bánh
bèo Hội An, cũng như nhiều vùng quê đồng ruộng Quảng Nam khác, thường
to và dày chứ không nhỏ xinh, mỏng mảnh cách cung đình kiểu bánh bèo
Huế. Nước xốt chan lên bánh được làm từ bột gạo xào chung với tôm và
thịt ba chỉ băm nhỏ, thêm một chút bột điều tạo thành một thứ sền sệt
màu cam, thơm ngon. Bánh bèo phải ăn kèm với ram vừa giòn vừa béo được
chiên từ những cọng mì cao lầu khô. Khi ăn, chan thêm một chút nước mắm
ớt tỏi nữa thì hoàn hảo.
Buổi khuya Hội An,
không gì thích bằng ngồi ghế đá cạnh sông Hoài nhâm nhi ổ bánh mì Phượng
nóng giòn, thơm phức trong không khí dìu dịu của nước, của trời. Bánh
mì Hội An không nguội và nhiều thịt như bánh mì Sài Gòn. Bánh mì Hội An
bao giờ cũng giòn và nóng, patê, thịt xíu, rau dưa, chả lụa, nước xốt,
tương ớt… tất cả đều tiết chế một cách vừa đủ để khi tổng hoà thành ổ
bánh mì thì vừa miệng đến miếng cuối cùng, rồi còn thòm thèm muốn ăn
thêm ổ nữa. Tôi đã nhiều lần nghĩ về ổ bánh mì Phượng Hội An như một sản
phẩm của sự làm nên dư vị. Và quả thực, dư vị đó đã theo tôi rất lâu
sau nhiều năm xa phố.
Tôi chỉ mới dạo một
vòng phố, cùng vài món ăn hàng trong một ngày. Người Hội An còn nhiều
món ăn theo mùa, theo lễ nữa. Mỗi món ăn đều có “cái cớ” để ăn vào thời
gian đó, địa điểm đó bởi ăn hàng ở Hội An không chỉ là ăn, mà còn là văn
hoá. Ăn hàng không chỉ để thưởng thức hương vị mà còn để khám phá những
trầm tích của Phố qua từng món ăn.
Theo Sài Gòn Tiếp Thị
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét