Ngôi nhà không khóa cửa
(iHay) Tôi đến Hội An (Quảng Nam) vào một buổi trưa đầy nắng và gió. Vừa bước xuống taxi, gió lập tức giật bay chiếc mũ. Mỉm cười, tôi bung luôn mái tóc đã bao ngày bị buộc chặt trong cái nóng Sài Gòn. Gió lùa vào tóc, nắng chạm vào da, cảm giác thư thái cứ thế lan tỏa.
Không đặt phòng khách sạn, tôi tìm đến ngôi nhà đã từng ở trong dịp tới Hội An lần trước. Ở Hội An, dịch vụ homestay (ở nhà dân) rất phát triển. Đi dọc những con đường trên khu phố cổ, bạn có thể dễ dàng nhìn thấy những ngôi nhà treo biển "Homestay", cho thuê phòng ở riêng hoặc ở chung với giá rẻ hơn hẳn so với giá phòng khách sạch. Tuy nhiên, ngôi nhà tôi đến đặc biệt hơn. Chủ nhà không cho thuê phòng đại trà, bạn có thể hiểu nôm na là họ có sự "chọn lọc" khách cho thuê.
Vì đã để mất số điện thoại của chủ nhà, nên tôi chỉ biết đi tìm theo vài đặc điểm nhớ mang máng: ngôi nhà màu trắng rất xinh trong một ngõ nhỏ, ngay gần sông Hoài, cạnh một dãy nhà ăn khá dài và bán rất khuya…
Sau một hồi thăm, cuối cùng tôi được một bà cụ lưng đã rất còng, làm nghề chèo thuyền chở khách trên sông Hoài dẫn đến chính xác ngôi nhà. Ấn tượng đầu tiên về sự nhiệt tình của người phố Hội! Cổng nhà không khóa. Cửa chính cũng không khóa. Nhà không có chuông. Tôi không nhớ tên chủ nhà nên chỉ biết gọi vu vơ bác ơi, cô ơi, chị ơi… mà không thấy ai trả lời.
Thấy tôi ngồi vật vạ ở trước hiên, có vài người hàng xóm tới hỏi, rồi cho tôi số điện thoại của cả chủ nhà, cả con chủ nhà. Tôi hơi bất ngờ vì họ có quá tin vào một người lạ như tôi không? Có thể nhờ vẻ ngoài không thể làm chuyện ác của mình mà tôi gặp may. Đáng buồn, tôi gọi hoài cũng không ai bắt máy, đành chấp nhận ngồi đợi tiếp.
Hơn một giờ đồng hồ sau, chị chủ nhà mới phát hiện ra vị khách lạ. Chị hỏi tôi tìm ai? Tôi trình bày rất rõ ràng tôi đã từng thuê một phòng ở nhà chị, có lẽ người cho tôi thuê là em gái chị, nhưng giờ tôi không còn lưu số của chị ấy. Đợt này trở lại Hội An tôi muốn được tiếp tục thuê phòng vì nhà chị rất đẹp, lại rất gần khu phố cổ.
Khi chị nói nhà chị bây giờ không còn cho thuê nữa, không cần soi gương tôi cũng đoán được gương mặt thất vọng của mình thê thảm đến mức độ nào. Nhưng cũng may vì sự thê thảm đó mà chị thấy thương, và đồng ý cho tôi ở lại.
Chị nói tôi có thể ở phòng của em trai chị đang công tác ở Sài Gòn. Vì chị vừa sinh em bé nên không thể giúp tôi dọn phòng. Tôi có thể tự làm được. Vậy là chị chỉ cho tôi chỗ lấy ga, lấy chăn, lấy gối… Sắp xếp một loáng là tôi có một căn phòng tuyệt vời. Chắc chẳng có vị khách thuê phòng nào được tự nhiên như tôi.
Tôi thắc mắc với chị chủ nhà, tại sao nhà không khóa cửa? Chị nói ở Hội An yên tĩnh và an toàn. Có thể dựng xe ngay ngoài cổng mà không cần khóa. Nhà chị cũng thường xuyên để cửa mở đến khuya chờ ba mẹ chị đi làm về. Vì vậy, tôi có thể thoải mái đi chơi.
Quả thực, từ khi bước vào cho tới khi chia tay ngôi nhà không khóa cửa này, tôi không còn cảm giác mình đang đi thuê phòng người lạ, mà giống như đang trở về nhà. Gần gũi, ấm áp vô vùng!
Tôi nhớ chị chèo thuyền chở tôi đi thăm rừng dừa bảy mẫu ở xã Cẩm Thanh (Hội An) cứ khăng khăng mời tôi về thăm nhà, ăn cùng gia đình chị một bữa cơm trưa. Vì thời gian di chuyển quá gấp nên tôi buộc lòng phải từ chối. Chị tiễn tôi - một vị khách vừa gặp vài giờ đồng hồ cả một đoạn đường dài, quyến luyến như chia tay một người thân.
Tôi nhớ một nghệ nhân hơn 80 tuổi ở làng gốm Thanh Hà sau khi dẫn tôi đi thăm lò gốm đã tặng cho tôi rất nhiều món đồ mà cụ tự tay làm. Tôi không biết phải mang những món quà này về Sài Gòn như thế nào, nhưng không biết phải từ chối như thế nào. Sau những lời chia sẻ chất chứa bao ưu tư của cụ về tương lai của lò gốm, tôi thật sự sợ cụ sẽ chạnh lòng nghĩ tôi không thiết tha với những món đồ mộc mạc, nên mới không nhận quà…
Tôi đã từng đọc rất nhiều bài viết miêu tả người Hội An bằng những mỹ từ: hiền hòa, hiếu khách, chân chất, hồn hậu. Tôi nghĩ đó là những nét tính cách đáng quý mà bạn có thể bắt gặp ở bất cứ nơi nào trên dải đất hình chữ S. Còn ở Hội An, nếu khác thì có chăng nó chỉ đậm nét hơn thôi. Lòng người Hội An ấm áp, chân tình, dễ chịu như cái nắng trong buổi trưa tôi tới mảnh đất này.
Đạp xe đi... bar
(iHay) Để miêu tả về Hội An, tôi thích nhất là dùng từ 'bình yên'. Mảnh đất này quá lý tưởng cho những ai muốn quẳng gánh lo đi mà tịnh tâm trong vài ngày. Và tất nhiên, bạn cũng cần giữ tâm mình thật tĩnh mới có thể cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp của Hội An.
Những mái nhà rêu phong, những bức tường xưa cũ, những đình chùa cổ kính, những hội quán vàng son, những con phố hẹp thân tình, những chiếc thuyền như có từ nhiều thế kỷ... sống với hơi thở hiện đại mà sao cứ thấy Hội An lúc nào cũng như đang nghiêng mình về quá khứ.
Sau bữa sáng tĩnh lặng trong quán cóc bên đường, bạn sẽ thấy nắng bắt đầu trải vàng mượt trên những con đường quanh. Nắng lấp lánh trên những mái ngói rêu phong phủ gam màu sâu lắng của thời gian.
Đi ngắm bình minh, bạn đừng bỏ qua chùa Cầu nhé. Buổi sáng là thời điểm lý tưởng để bạn chiêm ngưỡng rõ ràng tượng khỉ và chó trong ngôi chùa nổi tiếng này. Theo tương truyền, đặt tượng khỉ và chó trong chùa Cầu là bởi chùa được xây dựng từ năm Thân đến năm Tuất mới hoàn thành. Cũng có cách giải thích khác dựa theo biểu tượng tâm linh Á Đông: khỉ tượng trưng cho sự hiếu động, chó tượng trưng cho sự sung túc, phồn vinh (chó tới nhà là có). Bởi vậy, chùa Cầu chính là biểu hiện ước mong cho Hội An sôi động và phồn vinh.
Bạn nên dành một buổi sáng để đạp xe ngắm bình minh len lỏi trong phố cổ. Và dành một buổi sáng để đạp xe khoảng 5km ra đón bình minh trên Cửa Đại. Những con đường trải nhựa đi qua những cánh đồng lúa xanh mát, biển và hàng phi lao... sẽ cho bạn sự tĩnh tại mà bao lâu nay bạn thèm khát khi ở Sài Gòn.
Vào buổi chiều, chẳng gì thích hơn là la cà vào một quán cà phê nhỏ xinh trên đường Bạch Đằng bên sông Hoài. Dưới bến là những chiếc thuyền nho nhỏ, hai bên bờ sông là những hàng quán xinh xinh. Những vị khách du lịch ngả lưng vào ghế, ngồi bờ bên ngày ngắm bờ bên kia. Ở Hội An, người ta như chẳng còn bận tâm đến nhân tình thế thái.
Có một điều đáng lưu ý là những cư dân Hội An thường đi ngủ rất sớm. Khoảng một năm về trước, khi tôi đến Hội An, không có nhiều quán “thức” quá 11 giờ. Nhưng khách du lịch, đặc biệt là khách Tây, họ thích đi lang thang đêm và dậy trễ. Bởi vậy, để nâng cao chất lượng phục vụ, Hội An đã cho mở nhiều quán bar.
Sau khi dạo chơi, mua sắm ở phố cổ, tôi cùng hai người bạn Tây Ban Nha ghé vào một bar ngay gần ngôi nhà tôi ở. Bar ở Hội An có thể ngoài trời, có thể trong nhà. Nhạc, DJ, rượu và bia không khác gì nhiều các quán bar ở Sài Gòn hay Hà Nội. Nhưng điều gây ấn tượng nhất với tôi là cách khách du lịch đa phần đi bộ hoặc đạp xe đạp đến bar. Giữa cái chốn nhạc ồn ào, mùi bia rượu, mùi khói thuốc… cảnh người ta thong thả dựng xe đạp đi vào sao tôi thấy nó mang vẻ bình yên đến lạ.
Vì đang muốn tịnh tâm nên chúng tôi chỉ nhâm nhi một chai bia, trở về nghỉ ngơi để ngày mai dậy sớm kịp chuyến cano đầu tiên ra Cù Lao Chàm.
(còn tiếp)
Linh Sa
n
n
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét