“Sầu đâu làm sao lại có vị ngọt được?” Chắc hẳn nhiều bạn đọc sẽ thốt lên câu hỏi ấy. Tôi cũng biết, sầu đâu không bao giờ ngọt, mà ngược lại, vị đắng mới là đặc trưng của loại cây này. Nhưng trong tôi, luôn có một vị sầu đâu ngọt đến tê lòng – vị ngọt của quê hương.
Sầu đâu là loại cây thân cao và thẳng, không kén đất, dễ trồng. Lá
sầu đâu có màu xanh, vị đắng, hậu ngọt, tính mát, hoa thì ít đắng hơn và
thơm. Hằng năm, vào khoảng tháng 10 đến tháng giêng âm lịch, cây sầu
đâu bắt đầu thay lá, ra hoa. Người dân thường hái lá sầu đâu (đọt non
lẫn nụ hoa) để ăn và bán.
Sầu đâu trở thành một loại thức ăn quen thuộc của người An Giang từ
bao đời nay. Dì Nguyễn Thị Hằng (54 tuổi, ngụ ấp Vĩnh Tường 1, xã Châu
Phong, thị xã Tân Châu, một người gắn bó lâu năm với nghề mua bán sầu
đâu) cho biết: “Với chúng tôi, sầu đâu là “của trời cho”, bởi nó nuôi
sống biết bao thế hệ người dân rồi. Tôi còn nhớ, trước đây nhà nào có
cây sầu đâu, họ chế biến thành món ăn để qua bữa. Khi lá ra nhiều, họ
hái bán, kiếm thêm chút tiền mua thịt, cá, chứ chưa nghĩ đến việc kinh
doanh.
Còn tôi, không có điều kiện học hành, mười mấy tuổi tôi bắt đầu đem
sầu đâu ra chợ bán, giúp đỡ gia đình. Mới bày hàng ra một lát, cả chục
người xúm lại giành giật nhau mà mua! Những hôm bán hết sớm, hoặc không
ra chợ, y như rằng hôm sau sẽ có người đến vừa mua vừa trách: “Sao hôm
qua tui ra kiếm cô quá trời mà hổng thấy?”.
Lúc đó, tôi nghĩ thầm trong bụng: “Trời ơi, lá gì mà đắng muốn
chết, sao lại thích ăn?”. Khi lớn lên một chút, tôi mới hiểu được nguyên
do. Ngoài làm món ăn, người ta còn xem đó là bài thuốc quý trị bệnh
tiểu đường, đau nhức khớp, cao huyết áp, kể cả bệnh da liễu. Cũng vì
vậy, chưa bao giờ sầu đâu đem ra chợ bán lại ế cả”.
Không chỉ riêng gì gia đình dì Hằng, các hộ dân khác ở ấp Vĩnh
Tường cũng dần nhận ra giá trị của cây sầu đâu. Họ bắt đầu chuyển sang
hình thức kinh doanh với quy mô lớn, bài bản hơn. Họ tận dụng diện tích
trồng sầu đâu ngay trong vườn nhà. Vài năm sau, sầu đâu đã có thể giúp
họ “hái ra tiền” (theo cả nghĩa đen lẫn bóng).
Những hộ nào không có đất, không trồng được sầu đâu thì sẽ chuyển
sang “mua” cây theo mùa. Mỗi cây được tính từ 100 ngàn đến 1 triệu đồng,
tùy theo độ lớn. Họ sẽ thu hoạch được 3-4 kỳ lá trong vòng 3 tháng cao
điểm, mỗi kỳ cách nhau 22 ngày. Xong mùa, họ trả cây lại cho chủ để cây
được tiếp tục chăm sóc, đợi mùa sau.
Sầu đâu bỏ mối cho bạn hàng với giá 25.000 – 30.000 đồng/kg. Đi
khắp nơi, qua nhiều khâu trung gian, sầu đâu đến tay người tiêu dùng với
giá 50.000 – 60.000 đồng/kg. Vào lúc cao điểm hút hàng, lá sầu đâu có
giá 80.000 đồng/kg; lá sầu đâu có kèm bông giá 150.000 đồng/kg!
“Bán sầu đâu khỏe lắm, chỉ bỏ công chứ không mất nhiều vốn. Do có
thị trường tiêu thụ rộng rãi nên loại thức ăn này không sợ bị “dội
hàng”, cũng không sợ hư hao. Người trồng cũng không mất công, chi phí
bón phân, xịt thuốc” – một hộ kinh doanh sầu đâu khác trong ấp chia sẻ
thêm.
Thật ra, sầu đâu chỉ có thể chế biến thành 1 món duy nhất: Gỏi sầu
đâu. Ấy vậy mà món ăn ấy có sức hấp dẫn mãnh liệt, trở thành hương vị
độc đáo của người dân An Giang. Bí quyết làm món ăn cũng không quá phức
tạp, nhưng phải “đúng bài”.
Lá sầu đâu trụng với nước sôi (hay ngon nhất là trụng với nước cơm
sôi, được nấu bằng củi) cho bớt vị đắng. Thịt ba rọi luộc, xắt mỏng. Tôm
sú luộc, bỏ vỏ. Khô sặc rằn nướng xé nhỏ. Dưa leo và xoài xanh bằm sợi.
Trộn đều tất cả với nước mắm ớt pha chua, ngọt cho vừa khẩu vị. Rắc
thêm một ít rau thơm, ngò rí, đậu phộng giã giập, thêm vài lát ớt vào
dĩa gỏi cho có màu sắc hấp dẫn.
Điểm nhấn của món ăn là chén nước mắm me được làm kẹo kẹo, ngọt
ngọt, chua chua. Gắp một miếng gỏi lá sầu đâu chấm vào nước mắm me, nhai
chầm chậm. Vị béo của thịt, vị ngọt của tôm, vị chua của me chín hòa
lẫn vị đắng hậu ngọt của lá sầu đâu thấm dần vào vị giác, len xuống tận
cổ…
Ai đó thích vị đắng sầu đâu đến nỗi, họ không cần trụng qua nước
sôi, mà chỉ ướp nước đá cho sầu đâu giòn miệng. Cánh đàn ông nhất quyết
đưa thêm “chất cay” nữa, để món ăn đủ hương vị “cay, đắng”, mà mỗi miếng
ăn nghe ngọt vị thanh bình của quê hương.
Ai đó bảo, Nam Bộ có nhiều món gỏi lắm, món nào cũng đủ vị: Mặn,
ngọt, chua, cay, nên người ăn dễ thích mà cũng dễ quên. Nhưng họ sẽ
không dễ thích và khi thích rồi thì chẳng thể nào quên món gỏi có hòa
lẫn vị cay đắng này. Trên bước đường bôn tẩu xa quê, dẫu có thưởng thức
sơn hào hải vị thì gỏi sầu đâu vẫn là món ăn khiến họ nhớ quay quắt.
“Trước đây, đến mùng 5 Tết, nhiều gia đình còn kiêng cử ăn sầu đâu,
vì họ sợ điều không may. Nhưng giờ, mùng 2 Tết chúng tôi đã trèo lên
cây hái lá mà không đủ bán. Người An Giang xa quê tranh thủ mấy ngày
nghỉ Tết tìm về ăn món gỏi sầu đâu, ăn đến đâu thấy thương quê muốn khóc
đến đó. Rồi họ còn mua thêm để khi hết Tết, họ mang đi để dành ăn tiếp,
hoặc làm “quà độc” biếu nhau.
Ngay cả chúng tôi, dù thường xuyên ăn món này, nhưng vẫn không bao
giờ thấy ngán. Nếu có ngán, thì chỉ là ngán… tiền, bởi thịt, cá, tôm, đồ
bổi dạo này khá đắt đỏ. Hiện tại, chúng tôi chỉ mong ước một điều duy
nhất: Cây sầu đâu cứ mãi xanh tươi, để trở thành kế sinh nhai của người
dân trong vùng, và cũng để lưu truyền một món ăn đặc sắc của người An
Giang” – Dì Hằng mỉm cười, đưa mắt nhìn cây sầu đâu đang vươn mình đón
gió.
Theo VẠN LỘC (An Giang Online)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét