Từ
xưa, người Việt Nam vẫn giữ một nét ý thức đáng quí : sự thủy chung,
tình yêu trước sau không đổi. Ý thức này xuất phát từ luân lí truyền
thống của mấy ngàn năm trước và truyền thống tư tưởng ấy đã thổi hồn vào
những khối đá vô tri trên núi cao để chúng thành huyền thoại : Huyền
thoại hòn Vọng Phu.
Dọc cung đường từ Bắc vào Nam, chúng ta
vẫn bắt gặp đâu đó những hòn đá mang hình người đàn bà bồng con chờ
chồng đã gắn với những truyền thuyết huyền thoại. Mỗi vùng mỗi khác, lưu
truyền qua nhiều thế hệ nhưng vẫn chung một màu sắc dân dã, bi đát, đầy
kịch tính, tôn vinh người thiếu phụ bồng con chờ chồng mòn mỏi đến hóa
đá. Những chuyện tình đầy nước mắt đã biến những ngọn núi trầm tư nằm
rải rác từ Lạng Sơn, Thanh Hóa đến Nghệ vào đến Phú Yên, Bình Định,
Khánh Hòa…
Hòn Vọng Phu ở Lạng Sơn
Hòn Vọng Phu nằm trong quẩn thể di tích
động Tam Thanh, Lạng Sơn có núi Vọng Phu. Trên sườn núi cao có khối đá
hình người đàn bà ôm con mãi nhìn về phương xa… Từ xưa, khối đá này đã
gắn với truyền thuyết về một người thiếu phụ chung thuỷ bồng con lên núi
chờ chồng. Chờ mãi không thấy chồng về, cả hai mẹ con cùng hoá đá…
Theo Truyền thuyết kể rằng, từ thuở xa
xưa có một gia đình kia sinh được hai người con, một trai, một gái. Lúc
còn nhỏ tuổi, người anh lỡ tay làm người em bị vỡ đầu, máu ra lênh láng.
Sợ quá, người con trai bỏ nhà trốn đi biệt xứ. Thế rồi năm tháng qua
đi, sự đời trớ trêu lại se kết họ nên duyên vợ chồng. Hạnh phúc giản dị
và êm đềm đã đến với họ, nhất là sau khi hai người sinh hạ được một đứa
con. Nào ngờ đến một ngày nọ, người chồng tình cờ phát hiện ra rằng
người vợ chính là em gái ruột của mình. Đau đớn và ân hận đến khôn cùng,
người chồng đành lặng lẽ bỏ đi không một lời giã biệt. Không mảy may
hay biết về duyên cớ ra đi của chồng, người phụ nữ ấy thương nhớ chồng
khôn nguôi mới dắt con lên ngọn núi ngóng trông cho đến khi hoá thành
đá. Và cô ấy vẫn đứng đó và cõng con trên lưng, mắt nhìn ra phía bầu
trời. Nơi đó sau này được gọi là Vọng Phu. Có lẽ chẳng mấy ai tin vào
tính xác thực của sự tích huyền thoại này, nhưng nó cứ được truyền từ
đời này qua đời khác như một lời nhắc nhở và gửi gắm vào đó sự cảm phục
đức thuỷ chung, một phẩm hạnh có thực của người phụ nữ Việt Nam.
Điều không may, tượng nàng Tô Thị bằng
đá tự nhiên từ thập niên 90 dần dần đã bị phá hủy. Sau này, người dân
địa phương cũng đã xây dựng 1 bản sao cũng ngay tại vị trí đó.
Hòn Vọng Phu ở Thanh Hóa
Ðến Thanh Hóa, bạn sẽ thấy trên đỉnh núi
Nhồi có một cột đá đứng sững cao khoảng 20m giống hình người phụ nữ ôm
con, dân địa phương gọi là hòn Vọng Phu. Thuộc xã Đông Hưng, huyện Đông
Sơn, tỉnh Thanh Hóa, cách thành phố Thanh Hoá 3km về phía Tây Nam, hình
tượng này gắn với truyền thuyết người đàn bà chung thủy chờ chồng đến
hoá đá.
Trước kia núi này gọi là núi Khế - Nhuệ
Sơn (thôn Nhuệ), là một ngọn núi đá vôi được thiên nhiên tạo nên hình
một người phụ nữ đang quay mặt về phía biển Đông.
Truyền thuyết của Hòn Vọng Phu trên núi
Nhồi ít nhiều khác với các truyền thuyết khác. Chuyện xưa kể rằng: Có
một chàng trai trẻ vốn dòng hào kiệt, yêu một cô gái nết na, xinh đẹp
nhất vùng. Họ kết duyên với nhau và sống quấn quít bên nhau rất hạnh
phúc, nàng dệt cửi quay tơ, chàng dùi mài kinh sử chờ ngày ra kinh đô
ứng thí.
Khi nàng sinh được một cô con gái xinh
xắn thì quân giặc tràn đến xâm lấn cõi bờ. Chàng trai đành xếp bút
nghiên, từ tạ người vợ trẻ lên đường ra biên ải rồi hy sinh ngoài chiến
địa. Ở quê nhà nàng chinh phụ ôm con đợi chờ rồi hóa đá thành núi Vọng
Phu, những giọt lệ của nàng rơi xuống hóa thành sông, có tên là sông Cái
chảy vào sông Dinh để ra biển. Hình ảnh núi Vọng Phu cũng vì thế mà trở
thành biểu tượng đẹp, thành đề tài trong các câu hát dân gian xưa cũng
như trong những sáng tác văn chương, nhạc hoạ của các nghệ sĩ sau này.
Chóp núi Vọng Phu là một khối đá hoa
cương khổng lồ, đứng thẳng lên trời, bên cạnh lại có một khối đá khác
nhỏ hơn. Hai khối đá này tương tự hình người, từ xa khoảng 50km vẫn còn
trông rõ hình tượng người mẹ hoá đá đang bồng đứa con, phóng tầm mắt ra
biển khơi mong chờ người chồng trong vô vọng.
Hòn Vọng Phu ở Nghệ An
Cạnh dòng Nậm Giải, Quế Phong, Nghệ An
có một khối đá trắng lớn có dáng mẹ bồng con hướng mặt nhìn ra dòng
nước. Người Thái ở đây vẫn gọi là hòn Vọng Phu.
Chuyện tình vùng dân tộc này mang màu
sắc thần kì: nhân vật là một chàng trai chốn thuỷ cung đã yêu một thiếu
nữ trần thế. Chàng vốn là con của Long Vương, trốn vua cha lên trần gian
chơi hội Xuân. Ở đây, chàng đã gặp một người con gái Thái hết sức xinh
đẹp; chàng mê mẩn quên cả lối về…Họ yêu nhau say đắm rồi kết làm vợ
chồng ...chung sống với nhau hạnh phúc bên đứa con thơ . Ngày ngày chàng
lên rừng săn muông thú, xuống suối bắt cá tôm… vợ ở nhà chăm con, dệt
vải quay tơ. Rồi một ngày kia, Long Vương cho quân lên tìm bắt con trai
về trị tội. Không dám chống lệnh cha, chàng từ biệt vợ con về thủy
cung... rồi từ đó đi biền biệt, không trở lại... Nhớ chồng tha thiết,
hàng ngày nàng lại bồng con ra bến nước nơi người chồng ra đi để trầm tư
ngồi trông ngóng bóng chồng. Mỏi mắt trông chờ trong tuyệt vọng. Một
ngày kia, trời đổ mưa tầm tã, sấm chớp lòe sáng rực trời. Lúc trời quang
mây tạnh, bên bến nước, mẹ con người thiếu phụ chờ chồng đã hóa đá,
dưới chân đá là những dây leo chằng chịt. Truyện tình của đôi vợ chồng
chờ nhau trọn kiếp đã thành truyền thuyết.
Nay người Thái ở Nậm Giải hàng năm vẫn
dâng lễ vật tưởng nhớ một cuộc tình bi đát. Họ cùng nhau mang những tấm
vải nhiều màu sặc sỡ cùng những cuộn tơ vàng phơi lên các tảng đá chung
quanh và kể cho nhau nghe chuyện đá Vọng Phu của nghìn năm trước...
Ngày nay, tại nơi trước đây là nơi đứng
của đá Vọng Phu chỉ còn dấu vết một bãi đá dăm cỏ cây chen nhau mọc.
Hàng năm cứ đến ngày 8/3, người dân nơi đây lại đội hoa quả ra làm lễ
như một cách để tưởng nhớ đến truyền thuyết đẹp của dân gian.
Hòn Vọng Phu ở Quảng Nam
Ở Quảng Nam-Đà Nẵng có “Đá Bà Rầu" cũng
là hòn Vọng Phu. Câu chuyện lưu truyền về pho tượng đá có hình người đàn
bà này có khác với những truyền thuyết Vọng Phu trên cả nước: Người vợ
có chồng đi buôn xa, ngày ngày nàng ra bờ sông mòn mỏi trông chồng. Ngày
lại ngày qua, nàng vẫn hi vọng… và cuối cùng chàng trở về nhưng hạnh
phúc đã không đến mà lại vỡ tan cùng với bao nhiêu nghi ngờ, ghen
tuông...; chồng nàng lại bỏ nhà ra đi. Nàng buồn rầu ra cửa biển, đau
thương rồi biến thành khối đá sầu muộn. Bên cạnh tượng đá nay còn có một
ngọn tháp, gọi là Tháp Bà Rầu.
Hòn Vọng Phu ở Bình Định
Phía Nam đầm Đạm Thủy, thuộc địa phận huyện Phù Cát, có núi Bà. Núi choán cả một vùng rộng lớn trên bốn mươi cây số vuông, uy nghi với bao điều kỳ bí.
Trên đỉnh núi, có hai khối đá, một cao,
một thấp trông tựa hình người. Từ phía biển nhìn vào giống hệt một người
đàn bà tay dắt đứa con đang đứng ngóng nhìn ra khơi xa. Dân địa phương
gọi đó là Hòn Vọng Phu.
Tác phẩm như có hồn của tạo hoá đã khiến
con người phải động lòng. Khối đá xanh đứng hoài dưới nắng mưa, thi gan
cùng năm tháng đã biểu tượng cho lòng chung thuỷ của nghĩa vợ chồng
trong tâm thức dân gian. Nó cũng giống như hòn Tô Thị gần Tam Thanh xứ
Lạng.
Hòn Vọng Phu ở Tuy Hòa: Tuy Hòa có núi
Đá Chồng (Đá Bia; Thạch Bi Sơn), thuộc xã Hòa Xuân Nam, huyện Đông Hòa.
Cư dân trong vùng gọi đây là núi Vọng Phu. Núi cao 706 m nằm cạnh quốc
lộ 1A thuộc dãy Đèo Cả, là một nhánh của dãy Trường Sơn chạy ra sát
biển, chân núi phía nam giáp Vũng Rô. Trên đỉnh có tảng đá lớn mọc dựng
đứng, trông tựa hình người đàn bà. Dân địa phương cũng truyền tụng sự
tích Vọng Phu.
Hòn Vọng Phu ở Khánh Hòa
Núi Mẫu Tử, cao 2051 mét, trước kia
thuộc tỉnh Darlac; về sau, khi quận Khánh Dương sát nhập vào tỉnh Khánh
Hòa, núi thuộc xã Ninh Tòng, huyện Ninh Hòa (giáp ranh xã Krong Hin,
huyện Mơ Đrắc, giữa quốc lộ 21 và sông Hinh, cách bờ biển Đông khoảng 30
cây số) núi còn có tên là Vọng Phu .
Đây là ngọn núi cao nhất của Khánh Hòa.
Chóp núi là một khối đá hoa cương khổng lồ, bên cạnh có một khối nhỏ
hơn, trông xa vẫn rõ hình người mẹ bồng con đứng ngóng ra biển Đông.
Truyền thuyết Vọng Phu ở đây giống với truyện ở Thanh Hóa và Tuy Hòa:
Người chồng tòng quân ra biên ải; người vợ trẻ chờ chồng mòn mỏi, ngày
ngày bế con lên núi trông về biên cương xa. Thời gian trôi và đoàn quân
không thấy trở về, người vợ cùng đứa con chờ mãi hóa thành đá.
Trong lòng người dân Việt Nam, hòn
Vọng Phu dường như đã trở thành một trong những biều tượng của quê
hương, của niềm tin và lòng tự hào. Hòn Vọng Phu còn là hình ảnh gợi cảm
của người mẹ bồng con bên bến sông, giữa cảnh tĩnh mịch mênh mang của
đất trời vô tận, mắt đau đáu nhìn về một phương trời xa thẳm, ngóng đợi
chờ mong người chồng ra đi đã lâu mà chưa về lại.
Những câu chuyện kể lại mặc dầu chỉ
là huyền thoại, nhưng hình ảnh "mẹ bồng con" đó đã biểu tượng cho đức
tính thủy chung cao đẹp muôn đời của người phụ nữ Việt Nam, nhất là
trong thời chiến, vẫn hy sinh chịu đựng, một đời tận tụy, lo âu khổ cực
trăm chiều vì chồng con. Hình ảnh gợi cảm, trìu mến , thấm tận đáy lòng
đó, là tặng phẩm tuyệt tác của tạo hóa ban cho con người, là biểu tượng
của truyền thống yêu thương của dân tộc, đã là đề tài cho nhiều áng thơ
tha thiết nồng nàn, dòng nhạc chan chứa trữ tình trong thi ca .
Khánh Chi (TTVN)
Tổng hợp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét