(iHay) Trong quyển Sài Gòn 100 quán ngon của Nhà xuất bản Trẻ (1996) đã viết về bánh mì cụ Lý như sau: "Sau hơn ba mươi năm liên tục bán bánh mì dạo với một giỏ tre lớn và di chuyển bằng xe Mobylette, cụ Lý dừng chân ở đầu hẻm 191 Hai Bà Trưng (quận 03). Đó là giỏ bánh mì thịt của một người quê Bắc vào Nam sinh sống".
Vào năm xuất bản quyển sách (1996), cụ Lý mới 58 tuổi nhưng không hiểu do đâu mà được người mua gọi bằng “cụ”. Thời đó cụ Lý bán ổ bánh mì kẹp ba loại chả bò, chả lụa và chả bì. Ở trong không có pâté hay đồ chua như thường thấy, mà chỉ gồm những thanh chả ăn cùng với hành tây và dưa leo, rắc lên muối tiêu và xì dầu (nước tương) hay nước mắm tùy theo khách yêu cầu.
Anh Thiện, thế hệ thứ ba kế nghiệp bánh mì cụ Lý vẫn giữ mâm chả phủ lá chuối như xưa trong con hẻm 191 Hai Bà Trưng, quận 03 |
Anh Thiện, thế hệ thứ ba nối nghiệp bán bánh mì cụ Lý cho biết “cụ Lý bán bánh bánh mì từ những năm 1950, đến khoảng năm 2003 thì nghỉ. Sau đó người bà con cụ Lý là ông Hiếu và con bán, rồi bây giờ đến tôi”.
Riêng món chả bò thì là phải đặt người làm chả ở khu chợ ông Tạ vì họ có bí quyết làm chả ngon đến mức không ai bắt chước được |
Chả bò thì là loại chả làm theo kiểu Bắc, khác hẳn với chả bò miền Trung (không có rau thì là), được đem nướng tương tự như chả quế chứ không phải gói trong lá chuối rồi luộc chín.
“Món giò thủ và chả lụa thì gia đình tự làm lấy, tuy nhiên, món chả bò thì là phải đặt người làm chả ở khu chợ ông Tạ vì họ có bí quyết làm chả ngon đến mức không ai bắt chước được”, anh Thiện chia sẻ.
Ổ bánh mì ngót nghét 50 năm tuổi với bao ký ức đẹp về Sài Gòn |
Một khách hàng đã 40 năm bền bỉ ăn bánh mì cụ Lý cho biết, món chả bò thì là độc đáo này nhất thiết phải ăn với hành tây mới hợp, đó cũng là lý do vì sao món bánh mì kẹp ở đây chỉ có hành tây và dưa leo mà không có đồ chua (hỗn hợp củ cải hay cà rốt ngâm chua). Có ăn như vậy thì mới "bật" lên hương vị quyến rũ của ổ bánh mì này.
Mỗi ngày, anh Thiện chỉ bán chừng hơn 100 ổ bánh mì với vài ký chả, giò. Phần lớn khách tới ăn là các khách quen từ những ngày xưa cũ. Khoảng 9 giờ sáng bánh mì đã bán hết, lúc ấy, khách quen tới ngồi quây quần quanh mẹt bánh mì, vừa ăn vừa trò chuyện với chủ quán.
Chỉ cách con đường sầm uất bậc nhất Sài thành mươi mét, vậy mà cảm giác như thời gian đã ngừng trôi tại quầy bánh mì này. Đôi khi tôi tự hỏi, người ta đến đây vì ổ bánh mì ngon, hay vì những ký ức đẹp của Sài Gòn?
Giang Vũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét