Thuộc
quận Ba Đình, phía tây bắc trung tâm thành phố Hà Nội. Hồ Trúc Bạch là
một thắng cảnh của Hà Nội, nằm kề hồ Tây, cách nhau con đường Thanh Niên
rợp mát bóng cây, bốn mùa đều hấp dẫn mọi người đến thưởng ngoạn, nghỉ
ngơi.
Xưa kia hồ Trúc Bạch, hồ Tây với cả hồ
Cổ Ngựa (ở vào khoảng phố Hàng Than bây giờ, đã bị lấp thành bằng địa từ
khi Pháp mới chiếm Hà Nội) đều nối liền nhau. Đó chính là một đoạn dòng
cũ của sông Hồng. Về sau, người ta đắp ngăn thành ba hồ.
Sách Long thành dật sự có ghi rõ rằng:
Hồ Tây mặt nước rất rộng, đáy sâu và thường có sóng lớn. Riêng có phần
hồ thuộc địa phận làng Trúc Yên là nước nóng, ít sóng, nhiều bùn tốt nên
lắm cá tụ về. Năm Vĩnh Tộ thứ 2 đời Lê Thần Tôn (1620), dân làng Yên
Phụ và làng Yên Quang (khu vực đầu phố Cửa Bắc đến đền Quán Thánh ngày
nay) hợp sức với dân làng Trúc Yên, đắp một con đập từ đầu làng Yên Phụ
nối với đầu làng Yên Quang để chắn giữ lấy cá làm nguồn lợi cho cả ba
làng. Đập ấy gọi là Cố Ngự Yển, tức đập Cố Ngự, có nghĩa là giữ vững. Để
kỷ niệm việc này, người ta có dựng một bia lớn ở phía đầu làng Yên
Quang. Đập Cố Ngự mỗi năm lại được đắp rộng ra, thành một con đê, rồi
thành đường đi. Sau này, có lẽ do việc viết chữ Pháp hoặc quốc ngữ không
có dấu, người ta đọc là Cổ Ngư thay cho Cố Ngự.
Cũng theo sách Long thành dật sự, thì làng Trúc Yên có nghề làm mành trúc, nên các nhà dân đều trồng trúc thành rừng, để làm nguyên liệu. Đời vua Lê Ý Tôn (1735 - 1738), chúa Trịnh Giang lấy một khu đất của làng Trúc Yên cho xây một toà biệt điện làm nơi tĩnh dưỡng, gọi là Trúc Tâm Viện. Chỉ được vài năm, biệt điện này thành một lãnh cung để an trí các cung nữ bị tội. Các cung nữ bị an trí ở đó phải tự làm việc kiếm sống. Họ phần nhiều là người khéo tay, nên dệt lụa khá đẹp, được các nơi rất ưa dùng. Rồi nhân dân gọi thành quen thứ lụa của các cung nữ dệt là "lụa làng Trúc", tức "Trúc bạch". Đã có những câu ca:Lụa làng Trúc vừa thanh vừa bóng. Cũng từ đó, phần hồ Tây phía làng Trúc Yên cũng được gọi là hồ Trúc Bạch. Cũng từ thời ấy, triều chính Lê - Trịnh ngày thêm đổ nát. Số cung nữ ở làng Trúc Yên không còn ai bị kiềm thúc nữa. Năm Chiêu Thống thứ hai (1788) vì muốn báo thù, Chiêu Thống cho đốt hết cung điện của chúa Trịnh, Trúc Tâm Viện cũng bị thành tro tàn...
Nhưng vẫn còn làng Trúc Yên với nghề
mành, nghề lụa. Đê Cổ Ngư sau thành đường rộng Cổ Ngư. Những năm sau
cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp, hoà bình lập lại, đường Cổ Ngư đã
được thanh niên Hà Nội và nhân dân cùng góp công sức, qua những ngày lao
động xã hội chủ nghĩa, kiến tạo thành con đường Thanh Niên. Ngày nay,
các làng Yên Phụ, Yên Quang, Trúc Yên đều đã thành phố xá đông vui. Hồ
Trúc Bạch đã trở thành một địa danh nổi tiếng với vẻ đẹp thơ mộng. Người
trong Nam ra, ngoài Bắc về Thủ đô đều muốn đến hồ Tây, hồ Trúc Bạch, đi
dạo trên con đường Thanh Niên rợp bóng phượng hồng và bằng lăng tím,
thả hồn trải rộng miên man với nước hồ và gió trời. Người xưa đã vớt bùn
đất lên, tạo đập Cổ Ngư, thành đường Cổ Ngư xưa và đường Thanh Niên hôm
nay... Còn người Hà Nội ngày nay vẫn đang có những việc phải làm cho
Trúc Bạch, đó là quy hoạch, giữ gìn cho hồ nước không bị teo hẹp lại và
lúc nào cũng thanh sạch, đẹp tươi.
24h.com.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét